Make your own free website on Tripod.com

Posted by on September 14, 2018

Chồng tôi là người Ý. Chúng tôi quen nhau khi anh làm việc ở Việt Nam cách đây 16 năm. Ngày ấy, anh là một thanh niên chưa vợ khá điển trai và có nhiều cô gái theo đuổi lắm, còn tôi cũng đang có người yêu rồi nên chúng tôi chỉ là bạn bè.

Sau này tôi sang Ý học và gặp lại anh rồi bắt đầu thích nhau dù hai đứa ở hai thành phố cách nhau gần 400km. Lúc chúng tôi bắt đầu chính thức hẹn hò với nhau, anh thuê một căn hộ riêng để ở chứ không sống cùng cậu bạn để tiết kiệm tiền nữa. Đó là một căn hộ nhỏ xíu nhưng trang hoàng lộng lẫy lắm. Phòng ngủ rất gọn gang, tươm nhất với bộ rèm bằng vải cotton mua từ Ấn Độ. Bức rèm che đi bức tường gỗ cũ rich. Đèn ngủ và ra giường giản dị nhưng thanh lịch. Nơi đó là nơi chúng tôi trải qua những kỳ nghỉ cuối tuần thật hạnh phúc.

Tôi không phủ nhận tôi đã trao cuộc đời con gái cho anh. Với anh, một thanh niên phương Tây, chuyện này là bình thường nhưng tôi thì dù sao cũng là một người phụ nữ Việt Nam, chuyện này làm cho tôi có đôi chút băn khoăn.

Mẹ tôi hiền lành ít nói nhưng không phải là người cổ hủ. Biết tôi hẹn hò với chàng Tây, mẹ không cấm cản hay thắc mắc gì. Lúc tôi mời mẹ sang Ý chơi để làm quen với bố mẹ anh, tối đó tôi để mẹ một mình nghỉ lại khách sạn còn tôi qua nhà ngủ với anh ấy”. Mẹ thả tôi đi mà không nói gì. Đã vậy, lúc về Việt Nam, bà vẫn nói tốt cho tôi. Mẹ nói với bố chúng nó ngoan lắm chẳng có gì đâu.

Tôi nghĩ bố tôi không ngây thơ đến mức tin tất cả những gì mẹ nói, nhưng vì bố rất yêu tôi, bố khỏa lấp đi tất cả, bố tin tưởng lời mẹ nói và luôn tin tưởng con gái của bố. Một phần có lẽ cũng do bố mẹ sợ tôi “ế”. Tôi luôn cảm kích và mang ơn bố vì điều này. Bởi vậy sau khi lấy chồng tôi nguyện sẽ luôn luôn song thật tốt để bố mẹ

Sau 2 năm “sống thử” không thấy anh đả động gì tới chuyện cưới xin, tôi bắt đầu sốt ruột đồng thời gia đình tôi cũng hối thúc ghê quá. Thế là tôi bắt đầu “chiến dịch tấn công”. Vào một kỳ gặp cuối tuần, tôi “ngửa bài” với anh: “Em 26 tuổi rồi nhé, nếu anh xác định nghiêm túc thì mình quen tiếp không thì chúng ta nên chia tay để em học xong là về Việt Nam lấy chồng sinh con”. Có lẽ do anh tưởng cứ hẹn hò thế là đủ, không cần cưới xin hay lập gia đình vợ con gì nên khi đột ngột nghe tôi nói dứt khoát, anh phát hoảng.

Anh nghĩ suốt buổi tối rồi bảo tôi: “Em ơi, mình dọn về ở chung đi, anh cần biết mình có hợp nhau không thì mới tính tiếp được chứ! Anh hứa với em là anh… nghiêm túc thật”. Ồ, họ Hứa té ra cũng có ở Tây cơ đấy! Thôi thì lỡ “phóng lao phải theo lao” chứ biết sao. Sau khi tốt nghiệp xong, tôi dọn về ở chung với anh, hai đứa hằng ngày đi làm rồi trưa ra công viên chia nhau hộp thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ nhà cứ như vợ chồng son bên bữa trưa đạm bạc.

Comments

Be the first to comment.

Leave a Reply


You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

*